Thứ Tư, 12 tháng 9, 2007

Tối hôm qua bọn tôi đi hát Karaoke xả stress. Thật ra không phài stress vì công việc mà bị stress vì mấy chuyện tào lao... Mỗi đứa có một lý do riêng, nhưng tôi cảm thấy rằng tối qua thật sự không có hiệu quả. Thường thì bọn tôi đi ăn trước, trong người có tí alcohol thì đi hát hò mới sung. Nhưng tối qua, bọn tôi đi mà không có tí alcohol gì cả. Đành rằng bảo là đi xả stress mà mọi người chọn toàn bài hát buồn không. Hát xong hết stress thì lại thấy buồn...
Sau khi chia tay mọi người về, tôi nhận được rất nhiều tin nhấn không mong đợi. Những thứ này làm tôi khó chịu & mất ngủ. Tôi lại chợt nhớ đến một bài hát của Trịnh Công Sơn, có đoạn "còn lại gì sáng mai đây khi ta còn bạn bè, giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê". Tôi thấy mình rất gần với tâm trạng đó. Tôi cũng đang có rượu trong người, nằm lặng lẻ trong căn phòng trọ chặt hẹp để cảm nhận cái tĩnh mịch của màn đêm. Tôi đã được gì và mất gì trong những tháng ngày qua? Câu trả lời là "Nothing". Tôi đã không được gì từ những ngày tháng bon chen mưu sinh, và tôi cũng đã không mất gì to tác trong đời cả. Hoá ra tôi chỉ đang tồn tại chứ không phải là đang sống.

Không có nhận xét nào: